Thứ Năm, 12 tháng 11, 2015

NHỚ


  Tôi nhớ đến những ngày nắng vàng, những chú ve rầm rang đâu đó trên những tán cây, màu đỏ rực của những cánh phượng hòa cùng màu áo trắng tinh khôi. Mỗi mùa hè qua đi là lại thêm một hành trang mới, để lại nơi sân trường ấy, nơi những tán cây cùng hàng ghế đá tôi và bạn đã từng vui đùa. Những kỉ niệm chợt ùa về làm khóe mắt tôi cay nhòe. Nơi đây, vẫn là ngôi trường xưa, cũng là nơi gắn liền với bao kí ức vui buồn.
  Đan chặt đôi bàn tay, hít một hơi dài, tôi bước đi trong vô thức, như tìm một thứ gì đó mà chính tôi cũng không biết rõ và dừng lại nơi lớp học năm ấy. Đúng rồi! chính nơi đây, nơi đã chứng kiến tất cả những kỉ niệm gắn bó của tôi và bạn, cảm nhận nơi khóe mắt lại cay không gian xung quanh như lắng đọng, đôi mắt đọng đầy nước, chợt hình ảnh người bạn thân năm nào lại hiện ra, vẫn nụ cười ấy, ánh mắt ấy, ánh mắt hồn nhiên toát nên nét dịu dàng cùng làn tóc dài mượt, cảm giác được thứ gì đó đang rơi tràn tay tôi. Đó là những giọt nước mắt tôi đang rơi, sao quen thuộc quá, nhưng sao lại rất ra. Bạn đã đi xa nơi đây vào ngày nắng hạ ấy, bây giờ tôi và bạn đã cách xa nhau nữa vòng trái đất, những lời nhắc nhở của bạn ngày nào vẫn in sâu trong tâm trí tôi, những lời góp ý chân thành cùng sự quan tâm ấy. Tôi cảm ơn người bạn thân đã cho tôi biết được cảm giác yêu thương lớn lao đến nhường nào, bạn vẫn nói mỗi khi tôi đi lạc lối, bạn hay góp ý mỗi khi tôi tiêu xài phung phí vào việc vô bổ nào đó, bạn luôn bên cạnh tôi khi tôi khó khăn, là người bạn xuất hiện đúng lúc mỗi khi tôi buồn.
  Cảm ơn vì bạn đã làm bạn của tôi, cảm ơn cuộc sống đưa ra những bài học quý giá để tôi và bạn được khắn khít hơn, cùng cất giữ những kỉ niệm vui buồn mà ta đã bên nhau. Tôi sẽ mãi nhớ về bạn, người bạn thân của tôi.

-Anh Thư-

Ảnh minh họa (Bạn Cường Thịnh và Huỳnh Như).


: Bạn cũng muốn xem

0 nhận xét:

Đăng nhận xét